Tôi biết là có ngày tôi
sẽ chết. Mặc dầu tôi không biết sẽ chết ngày giờ nào, nơi nào, cách
nào. Chắc chắn tôi phải chết. Đó là một chân lý hết sức rõ ràng và chắc
chắn. Chân lý này, không ai đã dạy tôi. Nó nằm ngay trong con người của
tôi.
Cái chết cũng là một
biến cố đụng tới mọi người. Nó là một vấn đề chung. Vấn đề này được coi
là hết sức quan trọng. Bởi vì nó đặt ra câu hỏi: Đâu là ý nghĩa cuộc
sống? Cuộc đời đi về đâu? Bên kia sự chết có gì không?
Câu trả lời theo lý thuyết có thể tìm được trong nhiều sách, nhất là sách đạo. Nhưng câu trả lời theo cảm nghiệm sẽ thường chỉ hiện lên một cách sống động, khi ta ở bên cạnh những người sắp chết, hoặc chính ta đã có lần thập tử nhất sinh.
Những lúc đó, câu trả
lời sẽ không phải là một kết luận lạnh lùng của triết học hay của giáo
lý. Nhưng sẽ là cái gì linh thiêng thăm thẳm chứa trong những cảm tình,
cảm xúc, cảm động, cảm thương, khi hiện tượng sự chết rập rình sát tới.
Những hiện tượng khác
thường nơi người sắp chết rất đa dạng. Có thể là những lo âu sợ hãi,
những khắc khoải đợi chờ, những nắm bắt bâng khuâng, những ngóng trông
mệt mỏi, những cái nhìn xa xăm. Cũng có thể là những bất bình tức giận,
những chán nản phiền muộn, những buông xuôi tiếc nuối, những phấn đấu
tuyệt vọng. Cũng có thể lại là những ăn năn đầy bình an toả sáng, mang
dấu ấn của một nghị lực thiêng liêng và một tin tưởng đến từ cõi đời
đời.
Tất cả những hiện tượng
như thế phản ánh những trực cảm nội tâm: Đã tới lúc vĩnh biệt. Đã tới
lúc ra đi. Đã tới lúc phải bỏ lại tất cả. Đã tới lúc phải trực diện với
lương tâm. Lương tâm hỏi về trách nhiệm: Trách nhiệm làm người nói chung
và trách nhiệm làm con Chúa nói riêng.
Trước đây, có nhiều
điều về trách nhiệm đã lẩn trốn lương tâm. Nhưng lúc con người sắp chết,
những điều lẩn trốn đó sẽ trở về trình diện rất nghiêm túc.
Tôi có cảm tưởng là
người sắp chết lúc đó sẽ nhận ra: Sự sống của mình là một quà tặng Chúa
ban. Ơn gọi được làm con Chúa càng là một ân huệ quí báu Chúa trao cho
nhưng không. Chúa ban sự sống và ơn làm con Chúa, để mình phát triển
mình và những người xung quanh trong những chặng đường lịch sử nhất
định. Sự phát triển sẽ tuỳ ở ơn Chúa, nhưng cũng tuỳ thuộc vào sự tự do
và tinh thần trách nhiệm của mỗi người.
Thực tế cho thấy là đã
có những phát triển đạo đức, và trái lại cũng có những phát triển tội
lỗi. Với những phát triển tốt, người sắp chết cảm thấy được an ủi, coi
như nhiệm vụ được trao đã phần nào hoàn thành.
Trái lại nếu thấy những
phát triển của mình là xấu, nhiệm vụ được trao đã không hoàn thành, họ
sẽ không thể không sợ hãi. Bởi lẽ hậu quả sẽ vô cùng quan trọng. Vì chết
là bước sang cõi đời sau với hai ngả: thiên dàng và hoả ngục. Mà hai
ngả này đều rất rõ ràng công minh.
Vì thế, nói cho đúng,
vấn đề đặt ra cho ta về cái chết sẽ không phải là sợ chết, mà là sợ chết
dữ, chết mà sau đó không được lên thiên đàng, nhưng phải xuống hoả
ngục.
Những tư tưởng trên đây thường nhắc nhủ tôi về ba chọn lựa này:
1. Hãy tiến về sự chết của mình như tiến tới một quãng phải vượt qua, để về với Cha trên trời.
Một khi nhìn sự chết
của mình như thế, thì cuộc sống của mình cũng được hiểu theo hướng đó.
Để đi đúng hướng về Cha trên trời, tôi chỉ có một đường phải chọn, đó là
Chúa Giêsu Kitô. Người là đường, là sự thực và là sự sống (Ga 14,6).
Đón nhận Người, lắng nghe Người, đi theo Người, bắt chước Người. Người
là gương mẫu cho ơn gọi làm người và ơn gọi làm con Thiên Chúa. Điều
quan trọng tôi sẽ hết sức quan tâm trong việc theo Chúa Giêsu sống ơn
gọi, là phải phấn đấu thanh luyện mình, phải biết khiêm tốn quên mình,
dấn thân sống theo ý Chúa, để được trở thành tạo vật mới. Nếp sống kiêu
căng cần phải bị loại tận gốc. Nếp sống cầu nguyện khiêm nhường cần được
thường xuyên phát huy.
2. Hãy tiến về sự chết của mình như người được sai đi truyền giáo, mong trở về với Đấng sai mình.
Sống như người truyền
giáo và chết như người truyền giáo. Truyền giáo một cách cụ thể ở địa
phương này, ở thời điểm này. Nghĩa là một địa phương và thời điểm có
nhiều khác biệt. Vì thế, tôi phải tỉnh thức lắng nghe hướng dẫn của
Thánh Thần Đức Kitô. Ngài đang dẫn người truyền giáo vào chiều sâu. Ngài
đang giúp người truyền giáo mở rộng nhiều liên đới. Ngài đang tạo ra
cho nhà truyền giáo nhiều dịp để loan báo Tin Mừng. Tôi có luôn khiêm
tốn cầu nguyện hồi tâm, để trở thành dụng cụ ngoan ngoãn trong tay Ngài
không?
3. Hãy tiến về sự chết của mình như người khắc khoải trở về với Đấng đã trao cho mình điều răn mới.
Điều răn mới này, tôi
nhận được từ Lời Chúa: "Thầy ban cho chúng con một điều răn mới là chúng
con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con" (Ga 13,34).
Để hiểu thấm thía hành trình tình yêu, tôi nên hằng ngày gẫm suy đoạn văn sau đây của thư thánh Gioan:
"Chúng ta biết rằng:
chúng ta đã từ cõi chết bước vào cõi sống, vì chúng ta yêu thương anh
em. Kẻ không yêu thương, thì ở lại trong sự chết. Phàm ai ghét anh em
mình, ấy là kẻ sát nhân. Và anh em biết: không kẻ sát nhân nào có sự
sống đời đời ở lại trong nó. Căn cứ vào điều này, chúng ta biết được
tình yêu là gì: đó là Đức Kitô đã thí mạng vì chúng ta. Như vậy, cả
chúng ta nữa, chúng ta cũng phải thí mạng vì anh em. Nếu ai có của cải
thế gian và thấy anh em mình lâm cảnh túng thiếu, mà chẳng động lòng
thương, thì làm sao tình yêu Thiên Chúa ở lại trong người ấy được? Hỡi
anh em là những người con bé nhỏ, chúng ta đừng yêu thương nơi đầu môi
chót lưỡi, nhưng phải yêu thương cách chân thật và bằng việc làm. Căn cứ
vào điều đó, chúng ta sẽ biết rằng chúng ta đứng về phía sự thật, và
chúng ta sẽ được an lòng trước mặt Thiên Chúa"(1Ga 3,14-19).
"Phần chúng ta, chúng
ta hãy yêu thương, vì Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta trước. Nếu ai
nói: "Tôi yêu mến Thiên Chúa" mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ
nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không
thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy. Đây là điều răn mà chúng
ta đã nhận được từ Người: ai yêu mến Thiên Chúa, thì cũng yêu thương
anh em mình" (1 Ga 4,19-21)
Khi tôi sống với những
hướng kể trên, tôi sẽ coi sự chết như là một điểm chấm dứt nhiệm vụ.
Nhiệm vụ được chấm dứt. Nhưng nhiệm vụ có được hoàn thành hay không, đó
là chuyện khác và đó mới là điều quan trọng. Chúa sẽ phán xét công minh
điều đó. Ở đây, tôi có lý do để lo, bởi vì tôi biết tôi đã lỗi phạm
nhiều.
Biết lo là điều tốt.
Không phải lúc gần chết mới lo, mà phải lo ngay bây giờ. Biết lo ở đây
là tìm cách sửa mình, đổi mới mình nên tốt hơn. Coi như bắt đầu lại.
Khởi sự từ quyết tâm tận dụng ngày giờ còn lại và những phương tiện
trong tầm tay để chu toàn các nhiệm vụ được trao một cách tốt đẹp nhất.
Nhất là tỉnh thức ưu tiên đón nhận Nước Trời vào bản thân mình bằng sám
hối và tin mến khiêm cung.
Những nỗi lo như thế là
chính đáng. Khi chúng ta làm hết sức mình, thì những nỗi lo đó sẽ đem
lại những tiến triển và hân hoan. Với hân hoan và tin tưởng nơi Chúa
giàu tình yêu thương xót, chúng ta bình tĩnh đi về sự chết. Sự chết lúc
đó chỉ là bước sang sự sống mới vô cùng tốt đẹp hơn trước. Và như thế,
sau cùng, chỉ có thần chết là phải chết thôi.
ĐGM Bùi Tuần
http://gpcantho.com/Bai-Viet-Giao-Phan-Can-Tho-L%E1%BB%84-C%C3%81C-LINH-H%E1%BB%92N-2677.aspx#_Toc339461875
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét