“BÀ CON” LÀ BÀ CỦA CON
Hai tiếng gọi thân thương ấy đã đi cùng tôi suốt một thời ấu
thơ, hai tiếng đơn sơ nhưng có lẽ chứa đựng toàn bộ tình cảm bà dành cho tôi và
tôi dành cho bà.
Tôi gọi bà là “Bà Con” không phải vì bà tên là Con nhưng muốn
tuyên bố với mọi người rằng bà là của riêng tôi thôi. Nơi đứa trẻ mới biết nói
thì có lẽ không suy nghĩ sâu sắc như bây giờ. Tình cảm đó còn rất đơn sơ, hồn
nhiên của trẻ con. Hồi còn bé tôi thích những cái bánh, cái kẹo, quả chuối bà để
dành cho riêng tôi, rồi dấm dúi cho cách kín đáo sợ các cháu khác biết. Tôi yêu
bà, tôi mến bà, tôi theo bà từng bước. Bà cứ đi trước là tôi lẽo đẽo theo sau
như cái đuôi. Nhiều lúc làm bà bực mình bà mắng yêu: “cái đuôi, cái đuôi, quẩn
chân quá!” nhưng cứ rời ra được một lúc tôi lại đi tìm bà. Tôi sợ mất bà.
Lớn lên dần dần tôi xa bà, không còn như thời còn bé, học
hành rồi chơi giỡn với chúng bạn. Đã lâu rồi tôi không còn lẽo đẽo theo bà, chỉ
thỉnh thoảng ngồi nói đôi ba câu chuyện. Khoảng cách tôi dần xa bà. Rồi những
năm học đại học xa nhà, tôi lại càng xa bà hơn, tình cảm thì có lẽ vẫn thế,
nhưng thời gian ở bên bà ngày một ít hơn. Đã lâu lắm rồi tôi không còn lẽo đẽo
theo bà để cố giữ bà lại cho riêng mình. Hôm nay tôi có nhiều cái để phải cố giữ
hơn, dường như ảnh hưởng của bà dần dần mờ nhạt trong cuộc đời tôi.
Những ngày tháng xa nhà ấy, bà luôn dõi bước theo tôi trong
lời cầu nguyện, trong những món ăn tôi được thưởng thức mỗi lần về nghỉ. Mặc dù
dạo này sức bà đã xuống nhiều, nhưng mỗi lần thấy cháu đi học xa về thì bà lại
chạy ra có lẽ chỉ để nhìn mặt nó một cái, nghe tiếng nó chào bà, rồi tất bật lo
làm món này món nọ cho nó ăn và khi lên đường đi học lại thể nào bà cũng dấm
dúi cho ít tiền bà dành dụm được.
Hôm nay nhìn lại, lòng tôi lại sôi lên nỗi cảm thương vô hạn.
Giờ này bà tôi đã ở một nơi rất xa, nhưng cũng thật gần bên tôi. Tôi sẽ lẽo đẽo
theo bà để tiến về nơi rất xa đó. Bà ơi! Với những đức tính của bà con sẽ cố gắng
sống thật tốt để mãi là cháu ngoan của bà. Bà của con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét